Hãy thả lỏng tâm hồn

Cảm nhận tất cả nhịp đập của thế giới

Tìm cho bản thân sự tĩnh lặng

Mọi điều rối ren rồi cũng dễ dàng tháo gỡ

Kẻ khôn ngoan đi tìm thơ ngây

Đó là sự thấu triệt để hưởng thụ cuộc đời

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Đoạn trích đời thừa, lời tự sự của Nam Cao

"Hắn phải cho in nhiều cuốn văn viết vội vàng. Hắn phải viết những bài báo để người ta đọc rồi quên ngay sau lúc đọc. Rồi mỗi lần đọc lại một cuốn sách hay một đoạn văn ký tên mình, hắn lại đỏ mặt lên, cau mày, nghiến răng vò nát sách và mắng mình như một thằng khốn nạn... Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn thay cho hắn! Bởi vì chính hắn là một thằng khốn nạn! Hắn chính là một kẻ bất lương! Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện. Chao ôi! Hắn đã viết những gì? Toàn những cái vô vị, nhạt nhẽo, gợi những tình cảm rất nhẹ, rất nông, diễn một vài ý rất thông thường quấy loãng trong một thứ văn bằng phẳng và quá ư dễ dãi. Hắn chẳng đem một chút mới lạ gì đến văn chương. Thế nghĩa là hắn là một kẻ vô ích, một người thừa.

Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những cái gì chưa có... Hắn nghĩ thế và buồn lắm, buồn lắm! Còn gì buồn hơn chính mình lại chán mình? Còn gì đau đớn hơn cho một kẻ vẫn khát khao làm một cái gì nâng cao giá trị đời sống của mình, mà kết cục chẳng làm được cái gì, chỉ những lo cơm áo mà đủ mệt? "
(Đời Thừa)



Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

Niệm thu cuối

NIỆM THU CUỐI

Ta cơi gì trong vụn lá phai
Chỉ bảng lảng một hình hài thu cuối
Đôi môi đỏ có nung tàn hương nguội ?
Đêm võ vàng trơ trụi cái sâu nông...

Ta cơi gì trong lồng lộng gió đông
Đâu vực dậy sắc trăng nồng đã khuất
Xưa mê mải nụ hôn đầu chực ngất
Chút thẹn e khơi nhật nét mây ngàn

Thôi ! chào xưa
Thôi vọng khúc mơ vàng
Che lại cái trễ tràng thu hờ hững
Tóc mai lửng
Phố ngang
 ai sờ sững
Mặc ...
ta đi về giữa lựng khựng nhân gian

Lan Anh