Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

Thơ Hồ Xuân Hương - hay, tục và phá cách

Hồ Xuân Hương là một người thích viết thơ dâm tục, lại phóng khoáng. Cái mà đàn ông thời phong kiến còn e ngại không dám thể hiện, thì bà dám thể hiện. Có nhiều bài viết nói là Hồ Xuân Hương sử dụng cái tục như một vũ khí để tát vào mặt bọn quan lại thống trị, bọn vua chúa, bọn trí thức nghênh ngáo nhưng đã bị tha hóa về mặt đạo đức. Thực ra Hồ Xuân Hương chẳng tát vào ai cả, thơ Hồ Xuân Hương là nét phá cách châm chọc lại đi ngược lại thói cổ hủ của xã hội là chính. Bà là người giỏi làm thơ, tư tưởng phá cách mạnh mẽ, thích chuyện gió trăng, có xu hướng dâm đãng.


Ngày nay, những bài thơ dâm tục giống như thơ Hồ Xuân Hương chỉ nêu lên cái khoái cảm nam nữ cuộc đời, thường cũng chẳng phải đả kích ai. Những văn thơ như vậy thường vẫn bị xã hội coi là văn thơ hạng hai. Giả sử thơ Hồ Xuân Hương nếu xuất hiện ở thời đại ngày nay, thơ như vậy vẫn được người đọc ngầm yêu thích, nhưng nó vẫn chỉ được xếp vào loại văn thơ hạng 2. Nhưng vào bối cảnh phong kiến, một tiếng thơ phá cách ngược đời, chát chúa, ngạo nghễ, có khí phách thì dù nó vẫn có cái tục nhưng lại thành cái hay, thành điểm nhấn của thời đại.

Một số bài thơ Hồ Xuân Hương chân thực về suy nghĩ, rất đời và rất dâm dục. 


Đánh Cờ (Hồ Xuân Hương)

Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,

Ðốt đèn lên đánh cuộc cờ người.

Hẹn rằng đấu trí mà chơi,

Cấm ngoại thuỷ không ai được biết.

Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,

Ðể đôi ta quyết liệt một phen.

Quân thiếp trắng, quân chàng đen,

Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa.

Thoạt mới vào chàng liền nhảy ngựa,

Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên.

Hai xe hà, chàng gác hai bên,

Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ.

Chàng lừa thiếp đương khi bất ý,

Ðem tốt đầu dú dí vô cung,

Thiếp đang mắc nước xe lồng,

Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu.

Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu,

Thua thì thua quyết níu lấy con.

Khi vui nước nước non non,

Khi buồn lại giở bàn son quân ngà.


Quả Mít (Hồ Xuân Hương)

Thân em như quả mít trên cây

Da nó xù xì múi nó dày

Quân tử có yêu xin đóng cọc

Đừng mân mó nữa nhựa ra tay


Thiếu Nữ Ngủ Ngày

Mùa hè hây hẩy gió nồm đông,

Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng.

Lược trúc chải cài trên mái tóc,

Yếm đào trễ xuống dưới nương long.

Đôi gò Bồng đảo sương còn ngậm,

Một lạch Đào nguyên nước chửa thông.

Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,

Đi thì cũng dở, ở không xong.


Đánh Đu

Bốn cột khen ai khéo khéo trồng,

Người thì lên đánh kẻ ngồi trông,

Trai co gối hạc khom khom cật

Gái uốn lưng ong ngửa ngửa lòng.

Bốn mảnh quần hồng bay phấp phới,

Hai hàng chân ngọc duỗi song song.

Chơi xuân đã biết xuân chăng tá.

Cọc nhổ đi rồi, lỗ bỏ không!


Tát nước

Đang cơn nắng cực chửa mưa tè,

Rủ chị em ra tát nước khe.

Lẽo đẽo chiếc gầu ba góc chụm,

Lênh đênh một ruộng bốn bờ be.

Xì xòm đáy nước mình nghiêng ngửa,

Nhấp nhổm bên ghềnh đít vắt ve.

Mải việc làm ăn quên cả mệt,

Dạng hang một lúc đã đầy phè.


Trống thủng

Của em bưng bít vẫn bùi ngùi,

Nó thủng vì chưng kẻ nặng dùi,

Ngày vắng đập tung dăm bảy chiếc,

Đêm thanh tỏm cắc một đôi hồi,

Khi giang thẳng cánh bù khi cúi

Chiến đứng không thôi lại chiến ngồi.

Nhắn nhủ ai về thương lấy với,

Thịt da ai cũng thế mà thôi.


Cái giếng

Ngõ ngay thăm thẳm tới nhà ông,

Giếng tốt thanh thơi rất lạ lùng.

Cầu trắng phau phau đôi ván ghép,

Nước trong leo lẻo một dòng thông.

Cỏ gà lún phún leo quanh mép,

Cá diếc le te lội giữa dòng.

Giếng ấy thanh tân ai đã biết,

Đố ai dám thả nạ dòng dòng.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét